[Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

/

Chương 8: Không thể trêu vào

Chương 8: Không thể trêu vào

[Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

8.384 chữ

10-05-2023

"Còn có cái sự tình này?" Lâm Quý lập tức hứng thú.

"Nói rõ những gì ngươi biết đi."

"Ta cũng đang có ý đó."

Vị đạo sĩ có dáng vẻ lôi thôi này tựa hồ biết chuyện mà dọc đường chưa kể được cùng ai nên sắp kìm nén đến hoảng rồi, vất vả lắm mới đụng phải người của Giám Thiên Ti, tức khắc trở nên lắm lời.

"Quỷ vương của Quỷ Vương thành kia lúc còn sống thực ra là người của Lương Thành, vào mấy trăm năm trước, y chết đi hoá thành lệ quỷ làm hại một phương, sau đấy bị bắt giam vào trong Trấn Yêu Tháp.

Không biết được Quỷ Vương ở bên trong đó làm thế nào mà lại có thể chạy ra ngoài, hơn nữa tu vi tăng vọt."

Đạo sĩ lôi thôi gật gù ra vẻ đắc ý, cười nói: "Cũng không biết Quỷ Vương tu luyện như thế nào bên trong Trấn Yêu Tháp, nghe nói là để có được tu vi như thế này thì Quỷ Vương đã phải thôn phệ sạch một tầng quỷ vật.

Nói tóm lại, sau khi đi ra khỏi Trấn Yêu Tháp thì Quỷ Vương cũng thành thành thật thật chọn một địa điểm cách xa Lương Thành, mở rộng quỷ vực, chiếm lấy một phương. Trừ cái đó ra, cũng chẳng làm điều gì thương thiên hại lí, bởi vậy triều đình đối với hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua."

"Đó là do Giám Thiên Ti quá bận rộn đi." Lâm Quý sao có thể không nhận ra huyền cơ trong đó.

Riêng ở Lương Châu, sau khi tân vương lên ngôi thì tình hình rối tinh rối mù.

Một nửa số các vụ án lớn được ghi lại trong hồ sơ là xuất hiện sau khi tân vương đại xá thiên hạ.

Lương Châu tiếp giáp với Kinh Châu, ngay đầu long mạch nên tương đối ổn định.

Nhưng còn Thiên Hạ Cửu Châu xa xôi, giờ không biết đã loạn thành cái bộ dạng gì.

"Các đời Giám Thiên Ti trước kia đều là trảm yêu trừ ma không từ thủ đoạn, chẳng có chút gì là giống với bây giờ, người không phạm ta ta không phạm người, ha ha." Lâm Quý không nhịn được mà cười ra tiếng.

Đạo sĩ nọ đứng một bên cũng nở nụ cười.

"Trở lại chuyện chính, nhi tử của Quỷ Vương được đưa vào trong Trấn Yêu Tháp, linh hồn của y được Quỷ Vương đưa vào bên trong pháp bảo tuỳ thân để bảo quản. Sau khi đi ra, y được Quỷ Vương hết lòng bồi dưỡng, hao phí một lượng lớn tu vi mới có thể giúp hắn một mạch đột phá thành Quỷ Tướng..."

"Chờ một chút, hoá thành gì cơ?" Trong lòng Lâm Quý bỗng nảy lên một dự cảm bất thường.

"Là Quỷ Tướng." Đạo sĩ giải thích: "Cho dù Quỷ Vương tu vi thông thiên cũng phải hao phí thật lớn đạo hạnh mới có thể đưa con hắn lên cảnh giới Quỷ Tướng."

Dự cảm bất thường trong lòng Lâm Quý càng mạnh mẽ.

"Nếu là Quỷ Vương nhi tử, theo lý mà nói thì nên ở yên trong thành tập trung tu luyện mới đúng, làm sao mà bị người khác giết được?"

"Tên tiểu quỷ đó nếu biết an phận ở Quỷ Vương Thành còn tốt."

Đạo sĩ cười nói: "Chẳng biết ai đúng ai sai, chỉ là một Quỷ Tướng nho nhỏ, dám ở trên quan đạo tác quái, bị người giết cũng không có gì là vô lý."

"Hiện tại đường đi từ Kinh Châu tới Lương Châu này đều không bình yên, Quỷ Vương động nộ, đêm nào cũng có cảnh tượng Bách Quỷ dạ hành, nghe nói Trấn Phủ quan Lương Thành Triển Thừa Phong đã đi thương lượng mấy lần, không những không được mà còn bị đả thương."

Đạo sĩ lôi thôi có chút hả hê nói: "Hiện tại dùng đầu gối cũng thấy là kinh thành đang phái người đi giải quyết, vẫn là phải phái dạo thiên quan đi ra ngoài một chuyến."

Nghe đến đó, Lâm Quý hít sâu một hơi.

"Đạo trưởng lần này đi nơi nào mà phải đi qua Thông Thiên Trấn này?"

"Tất nhiên là đi Lương Thành trảm yêu trừ ma, mỗi tông môn trên thiên hạ đều phái người tới Lương thành, tuy Quỷ Vương không thể trêu vào nhưng cái trận thế Bách Quỷ dạ hành kia ta có thể ngăn cản được một hai."

Đạo sĩ được đà liền thuyết đạo: "Trơ mắt ra nhìn quỷ vật hại người đúng là hành vi của lũ người không tim không phổi, mặc dù sự tình này có nguyên nhân đặc biệt nhưng chung quy hành vi giận chó đánh mèo của Quỷ Vương là không tốt."

"Hảo chí khí, tại hạ bội phục." Lâm Quý giơ lên ngón tay cái, sau đó quay đầu đi về hướng ra khỏi trấn.

"Hả? Vậy huynh đài đi hướng nơi nào?"

"Tại hạ công việc đầy mình, thấy quan đạo không dễ đi, đành phải đi vòng tiểu đạo."

Lâm Quý chắp tay: "Cáo từ."

Bỏ lại câu nói, Lâm Quý lập tức theo đường cũ trở về, ra khỏi Thông Thiên Trấn trong ánh mắt kinh ngạc của đám quan binh, một đường đi thẳng vào bên trong cánh rừng rậm bên cạnh.

Hắn quyết định, trong vòng năm trăm dặm, tuyệt không tới gần Lương Thành.

"Thảo nào ta thấy tên Quỷ Tướng kia sao lại sấm to mưa nhỏ (ý nói thanh thế lớn mà thực lực lại chẳng có bao nhiêu) , Quỷ Vực rộng như vậy mà thực lực lại yếu nhược, náo loạn nửa ngày hoá ra là được người khác cưỡng ép tăng lên cảnh giới, căn cơ bất ổn."

Nghĩ tới đây, Lâm Quý cười khổ.

"Học nghệ kém cỏi mà cũng dám ra ngoài làm loạn, thật là phiền phức chết ta."

Kỳ thật Lâm Quý có thể trông chờ vào may mắn là Quỷ Vương sẽ không tra ra được người giết con hắn à ai.

Nhưng Lâm Quý không dám.

Có trời mới biết Quỷ Vương có cái thủ đoạn kì kì quái quái nào đó để tìm ra hắn hay không.

Vạn nhất tới gần Lương Thành, bị Quỷ Vương truy ra là kẻ thù giết con trai, lúc đó thì chuyện vui lớn đấy.

. . .

Lương Thành, bên trong phủ nha.

Triển Thừa Phong ngồi bên trên vị trí chủ vị, thần sắc nghiêm trọng.

“Thời điểm hiện tại ba vị dạo thiên quan đại nhân có việc bận vô pháp đến giúp, kinh thành cũng có sự tình quan trọng cần giải quyết, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trước mắt xem ra, thế cục này là do các ngươi gây nên, các ngươi nên cấp cho ta một lời giải thích hợp lí.”

Ngô Phi dẫn một nhóm người đứng tại bên trong sảnh đường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hôm đó chỉ điều tra sơ qua một chút, trở về thuận tiện báo cáo lại lấy hơn phân nửa công lao chém giết quỷ tướng của Lâm Quý.

Lúc báo cáo lại với Triển Thừa Phong lại đổi thành Ngô Phi xuất thủ, Lâm Quý hỗ trợ chém giết quỷ tướng.

Có ai mà ngờ được, một quỷ tướng nho nhỏ lại có bối cảnh to lớn như thế.

Giờ đến cả rộng lớn như Lương thành, ban ngày còn đỡ, vừa mới đêm xuống chính là vạn quỷ vây thành, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Bên trong rừng núi hoang vắng bên ngoài thành, ngày bình thường khó gặp Bách Quỷ Dạ Hành, giờ đây chỉ cần tối đến là có thể xem đã con mắt thì thôi.

Dân chúng xung quanh lo lắng hãi hùng, ngày đêm oán thán kêu trời.

“Đại nhân… Hay là đem ta giao ra đi.” Ngô Phi cắn răng nói: “Việc này chung quy là do ta, cùng lắm ta lấy mạng ta bồi vào coi như đền mạng cho Quỷ Vương.”

“Đánh rắm.” Triển Thừa Phong từ trên ghế nhảy dựng lên, quát lớn: “Giám Thiên Ti trảm yêu trừ ma, chính là việc thiên kinh địa nghĩa, lần này nếu giao nộp ngươi ra, Giám Thiên Ti chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, còn trấn nhiếp được con yêu ma nào trong thiên hạ nữa?!”

Ngô Phi vội vàng quỳ xuống nhận sai, trong lòng thở dài một hơi.

Y làm sao không biết cái đạo lý này, nhưng chỉ đến lúc Triển Thừa Phong nói ra miệng, cảm giác như là ăn một viên Định Tâm Hoàn (đan dược làm tâm hồn an tĩnh~)

Triển Thừa Phong thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Mà thôi, ta nghĩ các ngươi cũng không nghĩ ra được cái chủ ý nào hay ho, mấy ngày nay bớt lơ là một chút, ngoại thành không quản được nhưng nội thành phải xử lý cẩn trọng, không thể để quỷ vật quấy nhiễu bách tính.”

“Tuân mệnh.” Nhóm Yêu Bộ đồng thanh đáp.

“Được rồi, lui xuống hết đi.” Triển Thừa Phong bơ phờ khoát tay áo.

Đợi đến lúc đám Yêu Bộ nhao nhao lôi nhau đi mất hút, bên ngoài bỗng dưng truyền đến một tiếng phật hiệt.

“A di đà phật.”

Một vị hoà thượng từ từ đi tới.

Hoà thượng này nhìn qua rất mập, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười, chỉ là cái việc cười lên tục như thế làm cho đôi mắt vốn đã nhỏ giờ biến thành nhìn đời qua hai cái khe bé tẹo, trông qua có mấy phần hài hước.

Nhưng giờ phút này Triển Thừa Phong khó mà cười nổi, đứng lên hành lễ: “Hành Si Đại Sư đối với sự vụ rối rắm lần này có hứng thú sao?”

Người được gọi là Hành Si Đại Sư cười nói: “Ta thấy Quỷ Vương vẫn còn có lý trí, cũng không trắng trợn khi dễ người vô tội, giờ chưa cần phải kinh hoảng làm gì cho hỏng đại sự.”

“Cái đó ta làm sao lại ko biết, cái ta lo lắng là đến lúc Quỷ Vương hết kiên nhẫn, bùm một cái ra lệnh cho vạn quỷ công thành.

Hành Si Đại Sư tới tìm ta, là có cao kiến gì sao?

Dân chúng nói ngày thường đều ăn chay niệm phật, giờ đây quỷ vật hoành hành, Đại Lương Tự lại thúc thủ vô sách, cho nên…”

“Việc này cùng ta có quan hệ gì sao?” Hành Si Đại Sư bỗng dưng thay đổi thái độ: “Đại Lương Tự bây giờ hương hoả không nhiều, truyền nhân ít ỏi, bần tăng lần này tới là muốn Hoá Duyên.”

Triển Thừa Phong nghe thấy vậy, cắn chặt răng, cố gắng lắm mới không tức quá mà phun ra một ngụm máu.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!